
Buổi chiều Đăm Săn
Đó là một buổi chiều bình thường.
Chỉ có đặc biệt duy nhất 1 điều nó là ngày thứ 12 sau khi tôi quen một cô gái - một cô gái mà đến tận ngày thứ 12 quen nhau, tôi mới biết tên cổ.
Buổi chiều hôm đó là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, sau 12 ngày quen biết.
Cũng là điều đặc biệt khi cuộc xem mặt là do cô ấy đề nghị, trước đây chưa có cô gái nào chủ động với tôi như thế.
Tất nhiên là tôi muốn gặp để "xem mặt" cô ấy. Còn cô ấy, muốn gặp tôi vì tình yêu. Vâng! Tình yêu của cô ấy.
Đăm săn là một chàng trai của sử thi của dân tộc Ê đê. Trong câu chuyện lãng mạn đó là hành trình đi bắt Nữ thần Mặt Trời để làm vợ lẽ, nhưng cuối cùng chàng bị từ chối, tức giận trở về sau đó chết một cách lãng xẹt và hóa thành một con ruồi.
Và tôi đang tự hỏi mình có đang đi "săn" một nữ thần.
Không phải vậy. Đơn giản chỉ là chúng tôi hẹn nhau ở 1 quán cafe có tên DamSan. @@
Trở về với thực tế câu chuyện.
Ngồi đối diện với một người "đàn bà" luôn mang lại cho tôi cảm giác thú vị. Nhất là những người phụ nữ luôn sống vì tình yêu con gái của mình. @@
DamSan là quán nước nhỏ hiện đại. Nói thế nhưng nó vẫn mang hơi hưởng cũ kĩ của Hà thành. Hiện đại vì có wifi free, cũ kĩ vì đến cái ổ cắm điện cũng sắp tung nắp ra.
Và như thế, trước mắt tôi bây giờ là một cô gái thua tôi mấy tháng tuổi.
Trí nhớ tôi không được tốt lắm, đến bây giờ tôi còn chẳng nhớ cô ấy mặc chiếc áo hồng hay là trắng, có lẽ là trắng. Mặc một chiếc jean cổ trang, và đi một đôi hài màu đen nhỏ bé. Tôi cũng không dám nhìn trực diện quá lâu, giác quan thứ 6 của tôi chỉ ra rằng cô ấy để tóc mái ngang vai, đôi mắt khá sâu. Đôi mắt này theo cá nhân tôi đánh giá nó quyết định 90% mọi sự vui buồn trên khuôn mặt cô ấy. Dĩ nhiên buổi hôm đó là rất vui.
Đã bắt đầu tự tin hơn. Câu chuyện tình yêu của chúng tôi bắt đầu. Quên mất, tình yêu của cô ấy thôi. Sau khi tiếp xúc thì cũng khá là quý cô này, nhưng cô ấy lại dành tình yêu cho ngành công nghiệp thiết kế quảng cáo, cô ấy cho rằng tôi là người có chung "một số" niềm đam mê với cô ấy, và cô ấy cũng phải quý tôi thôi.
Dĩ nhiên là tôi không phải chuyên gia. Chúng tôi bỏ 2 cái máy tính ra và ban đầu mỗi người cắm mặt vào máy tính của mình gõ gõ như kiểu dân công sở. Nhiều lúc tôi còn chẳng biết làm gì.
Mọi thứ có vẻ chuyển biến khi (tôi ngồi sang bên ghế cô ấy) và cô ấy nói về công việc mà cô ấy đang làm. Một chút về thiết kế đơn giản, một chút về khóa luận, một chút về ông sếp khó tính hay tự sướng. Tôi bắt đầu chú ý đến cuốn sổ tay của cô ấy. Đó dường như là wikipedia của cô ấy. Từ bản vẽ phác họa đến công thức kinh tế, từ marketing cho đến coding. Nghe thật điên rồ nhưng cô ấy dùng nó để lên lịch cho mọi hoạt động của mình. Và tôi thích điều đó.
Bây giờ thì tôi có thể nhìn chằm chằm vào và nghe cô ấy nói. Tôi phát hiện ra giọng cô ấy khá hay. Tôi không chắc cô ấy có hát hay nhưng cô ấy nói có điểm nhấn. Như tôi đã bày tỏ tôi thích cô ấy nói từ "đó" ở cuối câu. Ví dụ như: Thế đó! Như vậy đó!.. Và tôi không chắc rằng đọc đến đây có ai đó đang cố thử nói những câu trên?
Rồi cô ấy kêu đau đầu, công việc làm cô ấy đau đầu vì phải suy nghĩ nhiều. Tôi hỏi han cô ấy về cuộc sống gia đình và đại học. Cách nói chuyện của cô ấy khá logic và người lớn. Tôi nghĩ là cô ấy thích hoa sen nhưng thực tế cô ấy thích màu tím của hoa bèo. Tôi nghĩ cô ấy mạnh mẽ nhưng thực tế cô ấy thuộc diện nghi vấn H1N1. Độ lôi cuốn trong những câu chuyện của cô ấy chắc cũng cao. Vì chưa bao giờ tôi để chừa lại 2/3 cốc cafe. Chưa bao giờ.
Bây giờ có thể gần hơn tí nữa rồi. Cô ấy nói giọng đầy cảm phục về lịch sử con người. Cô ấy cho rằng con người là thiên tài khi trải qua lịch sử mà nghĩ ra tiếng nói và cảm ứng điện thoại. Cô ấy bắt đầu nói về tướng số và tôi thấy cơ hội đã đến. Tôi đã nắm lấy tay cổ và cố xác định xem mặt nhẫn là hình con cún hay con khỉ. Cười.
Chúng tôi còn nói rất nhiều nhưng quả thực trí nhớ của tôi rất kém. Có lẽ cô ấy mặc áo hồng. @@
Sống từng này thời gian nhưng tôi cảm giác mình còn rất xa lạ với những con người nhiệt tình, sôi nổi như cô ấy. Có lẽ tôi phải học theo giáo trình của cô ấy.
Dù sao cũng đã gặp được 1 cô gái thùy mị và bao dung.
Hi vọng không bị biến thành con ruồi.