gravatar

Hồi kí ét ơ vê

18 tháng 7 2014



"Hãy nghĩ về cách họ đã thay đổi chúng ta và cách chúng ta đã thay đổi họ".

Hi-5
Ai đã từng bước vào đó, hẳn là đã được trải nghiệm mọi cung bậc cảm xúc như cuộc sống vốn vậy: vui, buồn, hạnh phúc, đau xót, nuối tiếc, sung sướng, thất vọng, nụ cười và nước mắt…

Ép 5,
Khi tôi nghĩ về khoảng thời gian tôi mới bước chân vào nhóm đó, tôi đã nghĩ mình không bao giờ làm việc với đám thực tập sinh trẻ trâu. Đặc biệt là mấy thanh niên tỏ ra khá nghiêm túc.

Sau khoảng thời gian 1 tuần đó tôi lại có cảm giác như chơi 1 trò "thấu hiểu" với mọi người trong nhóm. Nhớ nhất, yomost nhất là lúc bay lên vươn vai hòa vào bầu trời và hét to: Aaaa!

Và có rất nhiều chuyện làm tôi không thể đếm hết được. Thất bại của chúng ta trong trận "tim bưu-đinh" đầu tiên, cuộc thi "khảm-tranh", khóa học đặc biệt "TAM đảo" và lễ hội "mít".

Con đường tình yêu lên tháp lung linh, và cả bánh sinh nhật, những bài hát mà mọi người cùng cất vang để dành cho nhau.

Có rất nhiều chuyện vui nhưng cũng có cả những nỗi buồn. Nhưng tất cả đều là những kỉ niệm chúng ta không thể nào quên. Đó là những giới hạn của riêng từng người. Giới hạn max của tôi có lẽ chỉ dừng lại ở chiếc cốc HSBC đầy may rủi. Nhưng chắc chắn khi vượt qua, chúng ta đều thấy mình kiên cường hơn.

Ép 5 là một nhóm tuyệt vời và tôi rất hạnh phúc khi tham gia Hi-5 cùng các bạn.

Thật là không có biết bao nhiêu cảm xúc và tâm trạng khó tả tại lớp học này.

Lúc thì vui vẻ cười đùa, lúc thảo luận tranh cãi, lúc hóa trang sáng tạo, lúc hồi hộp lo sợ, cùng hát hò nhảy múa rồi cả những bạn khóc lóc như những đứa trẻ nữa. Tôi để ý có tới ba lần có một tập thể người rơi lệ và chưa bao giờ tôi cảm thấy nước mắt ấy quý giá như vậy. Các bạn khóc không phải vì mệt, vì buồn, vì đau đớn mà khóc vì những bài giảng ấy đã cho chúng ta những cảm xúc dâng trào không kìm nén được. Các bạn khóc vì nhớ tới hình ảnh cha mẹ mình cùng với lòng biết ơn và sự hối lỗi.

Các bạn khóc khi vượt qua được bài học về cách vượt qua giới hạn của bản thân, về sức mạnh và lòng nhiệt huyết. Tôi cũng thế nhưng bất chợt nhận ra rằng bao nhiêu năm giữ gìn cuối cùng người con gái đầu tiên ôm ấp lại là một bà U90.

Các bạn khóc khi ôm nhau trao yêu thương và chia sẻ. Đó có lẽ sẽ là những kỉ niệm đáng nhớ đối với tất cả các bạn đặc biệt đối với những người lần đầu bước vào cuộc sống tự lập. Có lẽ chỉ có nơi đây mới cho chúng ta có được khóa học vui và ý nghĩa như vậy. Chúng ta không biết mình sẽ gắn bó với nơi này được bao lâu nhưng các bạn sẽ không hối hận vì đã từng một lần bước chân tới đây.

Lý do duy nhất để tôi còn gắn bó với nơi này là tôi vẫn chưa soi mói hết các em xinh tươi ở đây. Thuật ngữ chuyên ngành ở đây còn gọi là audit.

Rất là hay, rất là thú vị nhé!

Các bấy bi à, đừng cười, vì các bạn sẽ không có thời gian để cười đâu.

Chúc các bạn trong nhóm ép 5 học tập và làm việc thật tốt nhé!

Ngày xưa tổng kết văn chín phẩy nên chỉ viết được bấy nhiêu thôi.

Xin cảm ơn!